Tôi gặp lại người bạn đã mất trong giấc mơ của mình, bạn tôi đi vì căn bệnh ung thư tính đến này đã tròn 7 tháng. Tôi biết trong khoảng thời gian vừa qua là một sự chịu đựng nhớ nhung hàng đêm của mẹ bạn. Tuyệt nhiên không ai kể rằng họ đã gặp bạn thật sự, Không ai mơ thấy bạn, không ai thấy bạn trở về "báo mộng" cả.
Khi bạn tôi còn sống thì chúng tôi cũng ít gặp nhau, thi thoảng vài lần bạn ghé qua cửa hàng của tôi tám tít lung tung rồi đường ai người ấy lại đi tiếp, thế cho nên khi bạn tôi ra đi, tôi không cảm nhận sự mất mát đau buồn như mẹ của bạn. Trong tôi dường như bạn chưa bao giờ ra đi thực sự.
Tôi không phải người mê tín khi có niềm tin mù quáng vào điều mình chẳng bao giờ chứng mình được, nhưng rõ ràng tối qua tôi đã gặp bạn, tôi chỉ biết là nó "rất thật". Bạn tôi hoàn toàn khỏe mạnh, vui vẻ như hồi cô ấy 20 tuổi (khi đi cô ấy 26t) tính cách có phần nóng nảy và những cử chỉ của cô ấy không thể nào sai được. Chúng tôi đang ở trong một lớp học, có vẻ như cô ấy chú tâm vào học còn tôi thì không.
Sau đó cô ấy nói với tôi (thực ra mà nói thì tôi đột ngột nhận được những hình ảnh liên tiếp về những gì cô ấy gửi cho tôi, chứ không phải cô ấy nói chuyện như người thường) cô ấy đang rất bận, học tập bên này (không hẳn là học giống như học sinh phổ thông) mà là sự học hỏi về mặt phát triển cá nhân để chuẩn bị cho sự khởi đầu tiếp theo. Cô ấy dường như không có thời gian để hối tiếc hay bám víu chuyện cũ (kiếp trước của cô).
Tôi hỏi : Mẹ bà vẫn còn đai buồn nặng lòng nhớ nhung bà nhiều lắm, có nhắn gì không? (rõ ràng là trong trạng thái không ý thức, tôi vẫn biết vô thức rằng bạn tôi đã đi, và tôi vẫn biêt tình trạng hiện tại của mẹ bạn tôi như thế nào) bạn tôi trả lời : nói rằng bà ấy đừng lo cho tui nữa, đến khi nào nhìn nhận một sự việc mà nó không mang lại đau buồn nữa thì coi như thoát được nợ, sau đó tôi nhận được hình ảnh sóng biển vỗ vào bờ, tôi hiểu ý bạn tôi muốn truyền đạt ở đây là : chuyện đời có lúc nọ lúc kia , miễn sao khi tình huống xảy ra mình ko coi đó là bi kịch thì mình sẽ thoát nợ, đơn giản vậy thôi....Sau đó bạn tôi lại chú tâm vào học tiếp.
Tôi (trong mơ) lấy giấy bút ra viết lại hết những gì bạn tôi nói, tôi sợ lát nữa mình quên. Sau đó từ từ tôi ra khỏi cơn mơ. Khi tôi mở mắt ra, cứ ngỡ những gì bạn nói với tôi đã chép lại hết rồi. Ai ngờ nhìn quanh chả thấy bút viết gì cả mới biết mình chỉ chép trong mơ. Thế là tôi đi tìm giấy để viết xuống.
Tôi biết tôi nằm mơ và có một sự giao tiếp thật sự giữa chúng tôi, tôi biết là như vậy. Tôi có "lucid dream" và trong khi ý thức tôi không kiểm soát được mình thì tôi đã xác lập được giao tiếp giữa 2 bên.
Tỉnh dậy tôi thấy niềm vui nhẹ nhàng, trong tôi không hề tồn tại bất kì nỗi sợ nào. Sao lại phải sợ khi người mà mình gặp là chính bạn thân nhất của mình. Tôi biết bạn tôi không bao giờ "chết" đi thực sự cả, mà giờ đây cuộc sống mới sẽ tốt đẹp hơn với cô ấy
Khi nay gap chi. Dinh hoi ve chi H.A, gio doc bai nay thay vui qua. Vay la chi ay da binh an. Em Linh.
ReplyDelete