"You are not a human being in search of a spiritual experience. You are a spiritual being immersed in a human experience"

07 February 2009

Suy ngẫm

Nếu Thượng đế được gọi là đấng sáng tạo, vậy mục đích của người tạo ra đau khổ để làm gì? sao bây giờ quá nhiều người nghiện đau khổ, lo toan buồn phiền vậy?
Ngẫm nghĩ lại, đau khổ và hạnh phúc giống như hai màu đen và trắng, không có màu đen thì không biết được sự tồn tại của màu trắng, ở trong đêm tối hoài mà không có ánh sáng xuất hiện thì cũng chẳng hiểu ánh sáng là gì cả, cứ tưởng rằng xung quanh chỉ là màu đen.

Vậy sự đau khổ có lý do tồn tại của nó, nó tồn tại để ta biết thế nào là hạnh phúc. Vậy có nhất thiết phải trải nghiệm nó không? Có nhất thiết phải nhận biết nó không?

Không có màu trắng thì màu đen cũng không tồn tại, không có đau khổ thì hạnh phúc cũng không tồn tại, không có con người thì thượng đế không tồn tại. Vậy đó không có cái này thì cũng chằng có cái kia

Quay trở lại câu hỏi trên, có nhất thiết phải trải nghiệm đau khổ không? KHÔNG. Chẳng cần, chỉ cần nhận biết nó có tồn tại là đủ. Nhận biết là một chuyện, còn trải nghiệm là chuyện khác. Trải nghiệm liên quan đến phản ứng của con người đối với sự việc xảy ra. Vậy chỉ cần nhận biết và chấp nhận sự tồn tại của đau khổ là có, vậy là đủ rồi. chẳng cần phải vướng bận với nó nữa, chẳng cần phải chìm đắm trong nó nữa. Biết vậy là đủ rồi. Con người cũng là một phần trong sự tách ra từ Thượng đế, con người cũng có quyền năng sáng tạo và lựa chọn điều mình trải nghiệm, vậy hãy lựa chọn trải nghiệm hạnh phúc.

Bản thân chữ "đau khổ" ở đây cần phải định nghĩa lại, vì dường như chứa trong nó đã là cảm xúc trải nghiệm điều gì đó không hài lòng rồi. Hãy nhìn sự việc như nó đã tồn tại, nó đã xảy ra. Ví dụ như việc trời mưa vậy, đó là điều tự nhiên, là sự thật, còn cảm xúc của con người như thế nào về trời mưa thì do con người tạo ra, con người trải nghiệm nó. Vậy "đau khổ" ở đây cũng tồn tại như ví dụ trên về trời mưa vậy, nó tồn tại còn cảm xúc con người về "sự thật" đó như thế nào thì con người phải chịu trách nhiệm thế thôi.

Bản thân tôi luôn than vãn rằng trên đời sao lại có người đàn ông không chung thủy, khi sự việc ấy xảy ra, tôi chìm trong đau khổ. Tôi trải nghiệm cái cảm xúc ấy dẫu biết rằng mình chẳng muốn nó một chút nào hết. Bây giờ ngẫm nghĩ lại, tôi nhận ra rằng, rút cuộc thì kiểu đàn ông đó vẫn tồn tại - họ vẫn đang ở trong quá trình sáng tạo bất diệt - việc tôi có cảm xúc như thế nào với hành động mà anh ta thực hiện là do tôi chọn lấy. Khi ấy tôi đã chọn để trải nghệm đau khổ khi tình huống xảy ra là biết được anh ta không chung thủy nữa.

Giờ đây, tôi không trách mình sai lầm hay ngu ngốc tại sao lại chọn như vậy. Rút cuộc thì chẳng có cái gỉ là sai hay đúng, chỉ là sự chọn lựa mà thôi. Tôi chỉ hiểu rằng giờ đây tôi có quyền lựa chọn sự việc mà tôi trải nghiệm, tôi chọn trải nghiệm sự bình an và tự do cũng như biết rằng trên đời cũng sẽ có người chung thủy tồn tại. :)

Tôi lựa chọn một cuộc sống tự do, làm những điều mình thích, đi đây đi đó, trải nghiệm được những cảm giác mình muốn, giúp đỡ nhiều người
Ngày 7/2/2009-tropical

No comments:

Post a Comment